Bài dưới đây dịch từ “Tus Pies” của Pablo Neruda.
Phần đầu bài thơ dịch tối qua lúc ngồi ở Bùi Thị Xuân, còn bốn câu cuối đã dịch xong từ…2013 lận.
Chả là hồi ấy đang thích một bạn này hay lắm, nên là sến, suốt ngày đọc thơ tình. Mà thơ tình thì chỉ có Pablo Neruda hay thôi. Mình vẫn nhớ rõ hôm ấy khoảng mùa đông, ngồi trong văn phòng cứ buồn buồn nên vào google đọc lung tung. Vớ được bài này hay rồi thử dịch, nhưng chỉ dịch được có mấy câu cuối. Tối qua lạnh lạnh, lại còn ngồi ngay gần cái phố hồi xưa hay gặp nhau nên nhớ lại chuyện cũ mà dịch nốt đoạn thơ đầu.
Chuyện sau này không thành nhưng may quá bây giờ vẫn là bạn.
Bàn Chân Em
Khi anh không thể ngắm nhìn khuôn mặt
thì anh nhìn xuống chân em
Bàn chân em xương xương gầy
bàn chân em nhỏ xinh và chai sạn
Anh biết rằng em
rằng cả tấm thân ngọt ngào của em
đứng trên đôi chân ấy
Hông em này và ngực em này
trên ngực em có hai chấm tím
đôi mắt em này
đôi mắt sâu có cánh
miệng em rộng và thơm như trái chín
tóc em đỏ
em là lâu đài nhỏ của anh
Nhưng anh yêu bàn chân em thôi
vì bàn chân ấy đã đi
băng qua đồng băng qua gió băng qua biển cả
đến khi chúng tìm thấy anh