Trong một bài trước, Anh Muốn Em Ngồi Lặng Im, tôi có chỉ ra trí tưởng tượng đôi lúc hơi…hâm của Pablo Neruda khi ông chợt bắt người yêu ngồi im để xem khi xa nàng cảm giác sẽ thế nào.
Ở Sonnet LXV này, Pablo hoảng hốt vì bỗng không thấy Matilde đâu nữa. Ông liền ví mình như căn nhà với những ô cửa sổ sầu thương chờ Matilde trở về.
Matilde ơi em ở đâu? Anh nhìn xuống dưới
Giữa lồng ngực và trái tim, cao thêm chút nữa
Trong ngực anh một khối u sầu
Vì bỗng dưng em đi đâu mất
Anh thèm khát ánh rạng ngời em hằng ban phát
Và anh nhìn quanh, nuốt chửng hy vọng nhỏ nhoi
Anh nhìn vào khoảng trống
Không có em như căn nhà hoang phế
Chẳng còn gì ngoài mấy ô cửa sổ sầu thương
Yên ắng quá, trần nhà nằm lặng nghe
Tiếng cơn mưa thuở hồng hoang trút lá
Nghe tiếng một chiếc lông rơi
Nghe vạn vật bị màn đêm giam hãm:
Và cứ thế anh đợi em như căn nhà cô độc
Rồi em sẽ trở về gặp anh và sống trong anh
Bằng không
Những cửa sổ của anh
Sẽ buồn đau mãi mãi