Bài dưới đây dịch từ Poema XV, thường được biết đến nhiều hơn với cái tên Me Gustas Cuando Callas. Các bản dịch tiếng Anh thường lấy tiêu đề I Like For You To Be Still.
Trong bài này, Pablo ngồi cạnh người yêu nhưng ông muốn người yêu đừng nói gì hết, để ông được tưởng tượng rằng nàng đang ở xa xăm, rằng nàng đã chết. Đọc bài này tôi hình dung ra cảnh Pablo và người yêu ngồi ở hai chiếc ghế đối diện trong phòng, cả hai im lặng nhìn nhau say sưa và được một lúc thì cô gái phải bật cười.
Anh thích em ngồi lặng im
vì em như thể không ngồi đây nữa,
và em nghe giọng anh từ phía xa xăm,
nhưng giọng nói anh chẳng chạm vào em được.
Mắt em như thể vừa bay đi mất,
và một nụ hôn phong kín môi em.
Vì hồn anh ngập tràn lên mọi vật
nên em cũng vậy
linh hồn anh căng đầy trong em
em là cánh bướm trong cơn mê
em tựa hồn anh vậy
em giống như hai chữ u sầu.
Anh thích em ngồi lặng im
và em như thể đang xa anh lắm.
Trông em như đang than thở
kêu khẽ lên như con bướm ngủ say
Và em nghe tiếng anh từ xa thẳm
nhưng giọng anh chẳng thể chạm tới em:
cho anh ngồi lặng im cùng em với.
Cho anh nói cùng với em câm lặng
sáng như đèn, giản đơn như chiếc nhẫn.
Em như thể màn đêm, không thanh âm và đầy tinh tú
lặng lẽ như sao trời,
xa vắng và thơ ngây.
Anh thích em ngồi lặng im
vì em như thể không ngồi đây nữa.
Xa vắng và đầy khổ đau như thể em đã qua đời.
Xin em nói một từ thôi, một nụ cười cũng được.
Và anh sẽ sướng vui trở lại
vì hóa ra em vẫn ngồi bên anh.